Viết để tặng những thuyền nhân...
Bến bờ nào đến tự do
Thuyền kia đã chở xông pha dập diù
Dù cho biển rộng muôn trùng
Thuyền đây vượt thoát ra cùng đại dương
Chòng chành thuyền có những ngày
Lênh đênh sóng nước biết trôi hướng nào
Nhiều gió lớn lẫn mưa to
Nhìn đâu cũng thấy trời mây
Bạc đầu sóng vỗ hãi hùng làm sao
Nước lên ngập ướt hết người
Xác thân thoi thóp bên bờ tử sinh
Niềm sợ hãi, phút đợi chờ
Tự do sao mãi xa vời tầm tay
Đất trời hy vọng thấy trông
Thuyền vào mang đến những ngày xa xôi
Tự do thật sự là đây
Đất liền chân bước ngả nghiêng xoay vòng
Dật dờ hồn xác tận mây
Trông ra cửa biển cả đời hãi kinh
Rã rời hai chữ tự do
Nơi đất mới toàn xa lạ
Chấp nhận long đong làm lại từ đầu
Và thân ở mãi lưng chừng
Ai nào biết đến con người di dân
Đau đớn thay kiếp lưu đày
Trăm ngàn nỗi khó tận cùng mang theo
Thà là vẫn ở thuyền con
Mong manh lặng lẽ cho xong phận này
Thu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét