23 tháng 9, 2011

Thơ Đường

ĐÔI BỜ


Man mác trời đêm nỗi nhớ nhà,
Mưa buồn chẳng tạnh để phôi pha.
Đèn khuya không tỏ người qua lại,
Gió lạnh vẫn lùa cảnh xót xa.
Trăng sáng có soi đầu núi Tản,
Mây ngàn còn đợi cuối sông Đà.
Rong chơi mãi chuỗi ngày ly biệt,
Hun hút đôi bờ nẻo thiết tha.
Đông Hải



Một nhà

Thế giới cùng chung một mái nhà
Can chi sầu thảm với phôi pha
Mặt trời sáng tỏ mang hơi ấm
Hồn nước nở hoa tận chốn xa
Cây việt cành nam trùm núi Tản
Da vàng máu đỏ cuộn sông Đà
Đông Tây cũng một vòng trời đất
Quê mẹ nơi đây vẫn thiết tha
KT

NHỚ  MỘT  GIÒNG SÔNG

Vĩ tuyến ngăn đôi cách biệt nhà
Bây chừ nối lại cũng phôi pha
Hiền Lương bắt nhịp cầu đi lại
Bến Hải còn chăng nổi xót xa ?
Nam Bắc cùng chung giòng máu Việt
Nước non thống nhất :một Tản Đà
Giặc Tàu gây hấn sao im lặng ?
Dân chúng lầm than lắm thiết tha !

SONG QUANG
 

Không có nhận xét nào: