28. Giã từ nhân thế
Năm
lăm Du ốm nằm co
Thảnh
thơi nhàn hạ chẳng lo chẳng phiền
Bỗng
đâu có lệnh vua truyền
Phong
làm chánh sứ hồi kinh tức thời
Tiếc thay đã quá trễ rồi
Nguyễn Du đã mất không lời trối trăn
Mồng mười tháng tám canh thìn
Giã từ nhân thế đắm chìm khổ đau
Cỏ vàng héo úa rầu rầu
Đồng lòng cúi rạp ủ sầu chịu tang
Cây đào đơn chiếc trong vườn
Tả tơi hoa lá rũ buồn lệ rơi
Mây đen xám kịt khung trời
Ầm ầm sấm động rụng rời người ta
Gió gào sầu thảm xót xa
Bầu trời đổ lệ oà sa xuống trần
Chim kêu vượn hú cọp gầm
Gà bay chó chạy lăng xăng rối bời
Mái nhà răng rắc chơi vơi
Vẹo xiên cánh cửa rụng rơi đầu hồi
Đầm hoang ếch gọi bời bời
Hoảng hồn cá lặn mù khơi dưới dòng
Tôm thì ẩn núp trong bùn
Ba ba rồng rắn ngàn trùng xa bay
Sông buồn rũ sóng chân mây
Núi sầu tuôn lệ tuyết màu trắng tang
Chiều rơi ngàn giọt lệ vàng
Rừng thông gió thổi bẽ bàng heo may
Rặng tùng ủ rũ xuôi tay
Liễu già đứng khóc đắng cay một mình
Khói buồn thơ thẩn đầu đình
Giấy tiền cháy rụi bồng bềnh mây trôi
Bỗng đâu tiếng sáo lưng trời
Não nề sầu thảm rụng rơi lá vàng
Hạc vàng xoãi cánh một đàn
Thẳng bay về phía mây ngàn rõ xa
Trời mưa hoa màn đà la
Là loài hoa quý phương xa cõi trời
Hương thơm tỏa khắp mọi nơi
Bầu trời rực nắng sáng ngời rất trong
Trời mưa triệu đoá hoa hồng
Phủ lên trắng xoá cánh đồng xanh xanh
Lời quê lượm lặt vài hàng
Gìn vàng giữ ngọc kho tàng việt nam
(*) Trích trong Truyện Kiều của Nguyễn Du
(*) Trích trong Truyện Kiều của Nguyễn Du
KT
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét