28 tháng 10, 2011

Nguyễn Du - Cuộc Đời

9. Mồ côi cha mẹ


Lên mười cha mất lòng tan
Cửa nhà bán sạch lạc đàn trẻ thơ
Từ đây côi cút bơ vơ
Tấm thân lưu lạc biết nhờ ai đây

Mười ba mất mẹ khổ thay
Đầu xanh vô tội trời này trêu ngươi
Thói đời dậu đổ bìm leo
Gặp khi gia biến nhà nghèo mới hay

Khi sang lắm kẻ vỗ tay
Đến khi hoạn nạn chúng bay đường nào
Đi ra rồi lại đi vào
Ai nào có hỏi ai nào có han

Còn cha như ngọc như vàng
Mất cha như thể chó hoang đầu đường
Du ngồi ủ rũ góc tường
Ngậm ngùi số kiếp chán chường bấy thân

Anh em ly tán bốn phương
Người đi kinh bắc kẻ nương Tiên Điền
Nào đâu là những bạn hiền
Nào đâu phủ điện bạc tiền nào đâu

Thương cha càng nghĩ càng đau
Thấm lòng mẫu tử càng rầu dạ con
Nào ai chăm bẵm trông nom
Nào ai tựa cửa héo hon canh tàn

Mồ côi lắm lúc cơ hàn
Ăn nhờ ở đậu cũng hèn thân trai
Họ hàng làng nước là ai
Mới vừa chạm hỏi một hai chạy rồi

Về anh thì gặp chị dâu
Bát canh manh áo lắm câu nặng lời
Nghĩ mình phận trẻ mồ côi
Không nơi nương tựa dám lời hơn thua

Cuộc đời đôi lúc cay chua
Khi sang khi quý khi thua khi đền
Mồ côi như thể đêm đen
Mùa đông lạnh lẽo không mền che thân

Cũng may nhờ có chị Lan
Đôi khi nguy biến nương thân đỡ đần
Một tay buôn bán tảo tần
Một tay gầy dựng gia đình như xưa

Những khi gió cả già mưa
Qua nhà dưỡng phụ họ Hà dừng chân
Trời xa cũng có khi gần
Phận mình phiêu bạt bẽ bàng tủi thân

KT

Không có nhận xét nào: