28 tháng 10, 2011

Nguyễn Du - Cuộc Đời

7.Tuấn tương tư Lan


Từ khi loan phụng chia lìa
Về nhà mà vẫn như là đang say
Người ơi xa cách từ đây
Bao giờ gío lại gặp mây hỡi trời

Ra đi chẳng nói một lời
Không câu hẹn ước không thời gặp nhau
Người ơi người ở tận đâu
Là lành hay dữ bóng câu xa mờ

Trò yêu trăm nhớ ngàn mơ
Lại hay tưởng tượng vòng vo lắm điều
Trò yêu thực ít hư nhiều
Ra vào thơ thẩn như diều đứt dây

Trò yêu hay nghĩ đông tây
Nghĩ loan nghĩ phượng nghĩ mây nghĩ trời
Nghĩ rằng nàng đã thôi rồi
Sang thuyền người khác không lời chia phôi

Tình ta chỉ có thế thôi
Có rầu có oán cũng rồi thân Lan
Lan ơi Lan hãy làm gan
Cho anh gặp lại một lần nữa thôi

Gặp rồi ta nói chia phôi
Để anh chúc phúc em tôi lấy chồng
Lấy chồng cho đáng tấm chồng
Kẻo nó hành hạ đau lòng xót xa

Nếu mà em lại dám la
Thời nó nắm tóc lôi ra ngoài đồng
Rêu rao vợ dám đánh chồng
Cho làng sử tội có mong được mà

Chi bằng em hãy lấy ta
Ta yêu ta quý ta ca suốt ngày
Ái ân đong mấy cho đầy
Ba sinh hương lửa vui vầy sáng đêm

Cái đêm hôm đấy êm đềm
Ví von quan họ làm nền tương thân
Nào ai nói chữ đồng thanh
Nào ai nói nghĩa giữa mình với ta

Nhớ người nhớ cảnh gần xa
Nhớ nơi tao ngộ bước ra đầu đình
Hội xuân còn lại đống xình
Bốn phương vắng vẻ nào hình bóng ai

KT

Không có nhận xét nào: