10. Nguyễn Du luyện kiếm
Tháng ngày chảy xiết miên man
Mới đây Du đã mười lăm tuổi rồi
Văn thao võ lược trên đời
Đứng đầu ngũ tuyệt cõi trời an nam
Về văn thì khỏi phải bàn
Khôi nguyên chữ hán lão làng chữ nôm
Kho tàng chữ nghĩa mười ôm
Là nhà ảo thuật ngữ ngôn đó mà
Ngoài ra chàng có tài ca
Những bài quan họ xót xa não nùng
Khi cao cao ngất mà trong
Khi trầm đầm ấm ru lòng người nghe
Thơ chàng chan chứa chất mê
Ý thơ dào dạt say sưa lòng người
Nghe ra muốn khóc muốn cười
Câu thơ cẩm tú gấp mười người ta
Ta dù bỏ vạn kiếp ra
Không sao tả nổi tài hoa của chàng
Thôi đành mạn phép cả làng
Cho ta xin kể chuyện chàng múa gươm
Trời vừa rạng sáng tinh sương
Du đà cất bước lên đường dợt thao
Nhà chàng ở cạnh bờ ao
Có tường cao ngất làm rào vây quanh
Đầu tiên cất bước đi nhanh
Lấy đà chạy thẳng phi thân qua nhà
Vượt cao lên quá rất xa
Gió trời lồng lộng thổi tà áo bay
Bỗng đâu đường kiếm chém ngay
Chẻ bay khí quyển làm hai tan tành
Cuộn thành làn gió bay nhanh
Nát tan hoa lá cây chanh đầu nhà
Đường gươm lại chém tà tà
Tạo ra sức hút khiến hoa tụ về
Khi hoa gom đủ bốn bề
Bèn tung nhát nữa đưa hoa lên trời
Chim trời kinh hãi rụng rời
Cắm đầu bay thẳng phương trời rõ xa
Trời mưa hàng vạn đóa hoa
Ngọn đồi phủ kín người ta kinh hoàng
Trên trời sấm nổ đùng đùng
Trong ao sóng cuộn muôn trùng ào tuôn
Khói mù bủa khắp bốn phương
Du đà thấm mệt kiếm buông tạm dừng
KT
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét