29 tháng 10, 2011

Nguyễn Du - Cuộc Đời

19. Mười năm gió bụi


Thôi rồi nàng đã đi rồi
Năm ba mươi tuổi vợ tôi qua đời
Tơ duyên ngắn quá đi thôi
Thiếu nàng tóc trắng như vôi ăn trầu

Vắng nàng trời cũng âu sầu
Gío mây cây cỏ một màu buồn tanh
Thật rồi ta đã mất nàng
Còn đâu tình nghĩa đá vàng trời ơi

Vườn đào hoa lá tả tơi
Vẹo xiên cánh cửa rụng rời mái che
Mười năm gió bụi giường tre
Bơ phờ đầu bạc ở quê lạ người

Bệnh nhiều xuân lạnh đơn côi
Phương xa bạn cũ nay thời ở đâu
Thạch sùng vách nát tường leo
Đầm hoang ếch nhảy tiếng kêu buồn rầu

Núi sâu những muốn cạo đầu
Rừng thông gío thổi một màu thê lương
Mười năm biền biệt cố hương
Dở dang gươm sách lỡ làng công danh

Trời cao sao nỡ ghét ganh
Khiến ai lận đận thanh bần thế ni
Kiếm cung chữ nghĩa ích chi
Miếng cơm manh áo lắm khi lụy người

Hiên ngang tựa kiếm nhìn trời
Chân mây góc bể xa vời cố hương
Bình sinh nào chuyện ruồi xanh
Cái hang mối trắng nào thèm rong chơi

Giữ mình thời loạn giả ngây đất người
Buồn trông quê cũ xa vời
Gío thu réo gọi rụng rơi lá vàng

Công danh sự nghiệp lỡ làng
Tình duyên nàng đã giữa đàng bỏ đi
Thái Bình còn ở mà chi
Du bèn quảy gánh bỏ về Hồng sơn

Không có nhận xét nào: