3. U cư kỳ 1
Đào hoa, đào diệp lạc phân phân,
Môn yểm tà phi nhất viện bần
Trú cửu đốn vong thân thị khách,
Niên thâm cánh giác lão tuỳ thân.
Dị hương dưỡng chuyết sơ phòng tục,
Loạn thế toàn sinh cửu uý nhân.
Lưu lạc bạch đầu thành để sự,
Tây phong xuy đảo tiểu ô cân.
幽居其一
桃花桃葉落紛紛,
門掩斜扉一院貧。
住久頓忘身是客,
年深更覺老隨身。
異鄉養拙初防俗,
亂世全生久畏人。
流落白頭成底事,
西風吹倒小烏巾。
門掩斜扉一院貧。
住久頓忘身是客,
年深更覺老隨身。
異鄉養拙初防俗,
亂世全生久畏人。
流落白頭成底事,
西風吹倒小烏巾。
Dịch nghĩa
Ở nơi u tịch bài 1
Hoa đào, lá đào rụng
lả tả.
Cánh cổng xiêu vẹo, mái nhà bần bạc.
Trú ngụ ở đây lâu ngày, quên bẵng mình là khách,
Trải qua nhiều năm tháng, biết tuổi già đã đến rồi!
Ở nơi đất khách quê người, đành giả vụng, đề phòng động đến kẻ tục,
Sống buổi loạn lạc, muốn giữ toàn tính mệnh, thấy ai cũng sợ.
Xiêu giạt đến bạc đầu mà nào được việc gì đâu!
Ngọn gió tây thổi rơi chiếc khăn đen nhỏ!
Cánh cổng xiêu vẹo, mái nhà bần bạc.
Trú ngụ ở đây lâu ngày, quên bẵng mình là khách,
Trải qua nhiều năm tháng, biết tuổi già đã đến rồi!
Ở nơi đất khách quê người, đành giả vụng, đề phòng động đến kẻ tục,
Sống buổi loạn lạc, muốn giữ toàn tính mệnh, thấy ai cũng sợ.
Xiêu giạt đến bạc đầu mà nào được việc gì đâu!
Ngọn gió tây thổi rơi chiếc khăn đen nhỏ!
Vườn đào hoa lá rụng rơi
Vẹo xiên cánh cửa chơi vơi mái nhà
Lâu rồi ta hết là ta
Bỗng đâu xực nhớ mình gìa đến nơi
Giữ mình đất khách giả ngây
Lòng người thời loạn biết ai thật lòng
Bạc đầu sự nghiệp long đong
Gío tây thổi rớt mảnh khăn đội đầu
Hoa lá vườn đào mãi rụng rơi
Nhà nghèo cửa vẹo vách chơi vơi
Trọ lâu quên hẳn mình là khách
Sống mãi nên hay đã lão rồi
Đất khách giữ mình khoe ngây dại
Loạn thời muốn sống phải sợ thôi
Bạc đầu lận đận chưa nên chuyện
Gió thổi khăn bay đã mất rồi
4. U cư kỳ 2
Thập tải phong trần khứ quốc xa,
Tiêu tiêu bạch phát ký nhân gia
Trường đồ nhật mộ tân du thiểu,
Nhất thất xuân hàn cựu bệnh đa
Hoại bích nguyệt minh bàn tích dịch,
Hoang trì thuỷ hạc xuất hà ma.
Hành nhân mạc tụng đăng lâu phú,
Cưỡng bán xuân quang tại hải nha (nhai).
幽居其二
十載風塵去國賒,
蕭蕭白髮寄人家。
長途日暮新遊少,
一室春寒舊病多。
壞壁月明蟠蜥蜴,
荒池水涸出蝦蟆。
行人莫誦登樓賦,
強半春光在海涯。
蕭蕭白髮寄人家。
長途日暮新遊少,
一室春寒舊病多。
壞壁月明蟠蜥蜴,
荒池水涸出蝦蟆。
行人莫誦登樓賦,
強半春光在海涯。
Dịch Nghĩa
Ở
nơi u tịch bài hai
Bỏ quê hương đi suốt mười
năm trong gió bụi,
Đầu bạc lốm đốm, còn phải ăn nhờ ở đậu,
Cảnh hiện nay của ta là cảnh đường đi còn dài mà trời đã về chiều, lại không tìm ra bạn mới!
Giữa mùa xuân, nhà lạnh ngắt, bệnh cũ tái phát.
Dưới ánh trăng, thạch sùng leo trên vách nát.
Chiếc ao hoang, nước cạn khô, chỉ còn thấy ếch nhái.
Ai xa quê hương chớ đọc bài phú Đăng lâu.
Quá nửa đời người, ta còn ở nơi chân trời góc biển.
Đầu bạc lốm đốm, còn phải ăn nhờ ở đậu,
Cảnh hiện nay của ta là cảnh đường đi còn dài mà trời đã về chiều, lại không tìm ra bạn mới!
Giữa mùa xuân, nhà lạnh ngắt, bệnh cũ tái phát.
Dưới ánh trăng, thạch sùng leo trên vách nát.
Chiếc ao hoang, nước cạn khô, chỉ còn thấy ếch nhái.
Ai xa quê hương chớ đọc bài phú Đăng lâu.
Quá nửa đời người, ta còn ở nơi chân trời góc biển.
Mười năm gío bụi xa nhà
Bơ phờ đầu bạc xót xa quê người
Bệnh nhiều xuân lạnh đơn côi
Phương xa bạn cũ nay thời ở đâu
Thạch sùng vách nát tường leo
Đầm hoang ếch nhảy tiếng kêu buồn rầu
Xin đừng đọc phú Đăng lâu
Tuổi xuân gìa nửa nào đâu quê nhà
Mười năm gió bụi đã xa nhà
Tóc bạc ở nhờ luống xót xa
Ngày vắn đường dài thưa bạn viếng
Nhà đơn xuân lạnh lắm bệnh già
Trăng soi vách mục thằn lằn bám
Nước cạn ao hoang ếch lội ra
Bài phú Đăng lâu xin miễn đọc
Cuộc đời quá nửa đã trôi qua
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét