Hoạn khí kinh thời hộ bất khai
Thoan tuần hoàn thử cố tương thôi.
Tha hương nhân dữ khứ niên biệt,
Quỳnh Hải xuân tòng hà xứ lai ?
Đông hoàng sinh ý lậu hàn mai.
Lân ông bôn tẩu thôn thiền miếu,
Đấu tửu song cam tuý bất hồi.
春日偶興
患氣經時戶不開,
逡巡寒暑故相催。
他鄉人與去年別,
瓊海春從何處來。
南浦傷心看綠草,
東皇生意漏寒梅。
鄰翁奔走村前廟,
斗酒雙柑醉不回。
逡巡寒暑故相催。
他鄉人與去年別,
瓊海春從何處來。
南浦傷心看綠草,
東皇生意漏寒梅。
鄰翁奔走村前廟,
斗酒雙柑醉不回。
Dịch nghĩa
Ngẫu
hứng ngày xuân
Bấy lâu khí trời xấu,
cửa đóng kín,
Quanh quẩn hết mùa nóng lại đến mùa lạnh.
Ta thì phải giã từ năm cũ ở đất khách quê người?
Chẳng hay xuân từ đâu đến Quỳnh Hải,
Đau lòng nhìn bãi cỏ xanh bên bờ nam,
Và thấy chúa xuân để lộ sinh ý trên cánh hoa mai lạnh.
Có ông già hàng xóm, tay cầm nậm rượu và hai quả cam đi về phía miếu đầu thôn,
Chắc là đang say, không thấy trở về.
Quanh quẩn hết mùa nóng lại đến mùa lạnh.
Ta thì phải giã từ năm cũ ở đất khách quê người?
Chẳng hay xuân từ đâu đến Quỳnh Hải,
Đau lòng nhìn bãi cỏ xanh bên bờ nam,
Và thấy chúa xuân để lộ sinh ý trên cánh hoa mai lạnh.
Có ông già hàng xóm, tay cầm nậm rượu và hai quả cam đi về phía miếu đầu thôn,
Chắc là đang say, không thấy trở về.
Bấy lâu trời xấu cửa cài
Vần xoay ấm lạnh đổi thay lần hồi
Biệt ly đất khách năm rồi
Mùa xuân Quỳnh Hải nơi nào tới đây
Buồn trông nam phố xanh cây
Chúa xuân nảy ý cành mai lạnh lùng
Bạn già quanh quẩn đình làng
Trái cam nậm rượu say khan chẳng về
Trời xấu lâu nay cửa vẫn cài
Tuần hoàn nóng lạnh khéo vần xoay
Biêt ly đất khách năm nào nhỉ
Quỳnh Hải xuân về vẫn nhớ ai
Nam Phố buồn trông xanh ngọn cỏ
Chúa xuân nảy ý lạnh cành mai
Bạn già rảo bước ra đầu miếu
Uống rượu ăn cam hết cả ngày
10. Tạp ngâm
Đạp biến thiên
nha hựu hải nha,
Càn khôn tuỳ
tại tức vi gia.
Bình sinh bất
khởi thương dăng niệm,
Kim cổ thuỳ
đồng bạch nghị oa?
Liêu lạc tráng
tâm hư đoản kiếm
Tiêu điều lữ
muộn đối thời ca
Bế môn bất ký
xuân thâm thiển,
Đãn kiến đường
lê lạc tận hoa.
雜吟
踏遍天涯又海涯,
乾坤隨在即為家。
平生不起蒼蠅念,
今古誰同白蟻窩。
寥落壯心虛短劍,
蕭條旅悶對時歌。
閉門不識春深淺,
但見棠藜落盡花。
乾坤隨在即為家。
平生不起蒼蠅念,
今古誰同白蟻窩。
寥落壯心虛短劍,
蕭條旅悶對時歌。
閉門不識春深淺,
但見棠藜落盡花。
Dịch nghĩa
Tạp ngâm
Đi khắp chân trời góc
biển,
Trong khoảng trời đất, đến đâu là nhà đó.
Bình sinh chưa hề có ý nghĩ của loài ruồi nhặng,
Xưa nay ai lại cùng chung tổ với lũ mối?
Tráng tâm lâm vào cảnh tịch mịch, phụ cả cây đoản kiếm.
Nỗi buồn lữ thứ càng trở nên tiêu điều khi nghe những bài hát đương thời.
Cửa ngõ đóng kín, chẳng biết xuân sớm hay muộn nữa,
Chỉ thấy cây đường lê rụng hết hoa rồi.
Trong khoảng trời đất, đến đâu là nhà đó.
Bình sinh chưa hề có ý nghĩ của loài ruồi nhặng,
Xưa nay ai lại cùng chung tổ với lũ mối?
Tráng tâm lâm vào cảnh tịch mịch, phụ cả cây đoản kiếm.
Nỗi buồn lữ thứ càng trở nên tiêu điều khi nghe những bài hát đương thời.
Cửa ngõ đóng kín, chẳng biết xuân sớm hay muộn nữa,
Chỉ thấy cây đường lê rụng hết hoa rồi.
Chân mây góc bể
qua rồi
Mênh mông vũ
trụ đất trời quê hương
Ruồi xanh nào
đáng vấn vương
Cái hang mối
trắng nào thèm rong chơi
Kiếm cung thêm
thẹn nghẹn lời
Tiêu điều nhà
cửa một trời buồn tanh
Cửa cài nào
biết xuân xanh
Đường lê hoa lá
bẽ bàng rụng rơi
Góc biển chân mây đã đến rồi
Nhà ta tùy tiện khắp muôn nơi
Ruồi xanh hoài niệm không bàn tới
Mối trắng hang sâu chẳng muốn mời
Lòng chán thôi đành hư đoản kiếm
Nhạc buồn thêm đậm nỗi đơn côi
Cửa cài nào biết xuân sớm muộn
Đường thấy hoa lê khắp rụng rơi
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét