1 tháng 8, 2012

Bắc hành tạp lục - Lỗi Dương Đỗ Thiếu Lăng mộ


61. Lỗi Dương Đỗ Thiếu Lăng mộ kỳ 1 

Thiên cổ văn chương thiên cổ si (sư),
Bình sinh bội phục vị thường ly.
Lỗi Dương tùng bách bất tri xứ,
Thu phố ngư long hữu sở ti (tư). 
Dị đại tương liên không sái lệ,
Nhất cùng chí thử khởi công thi?
Trạo đầu cựu chứng y thuyên vị
Địa hạ vô linh quỉ bối xi.

耒陽杜少陵墓其一
天古文章天古師
平生佩服未常離
耒陽松柏不知處
秋浦魚龍有所思
異代相憐空灑淚
一窮至此豈工詩
掉頭舊症醫痊未
地下無令鬼輩嗤 

D
ch nghĩa
Mộ Đỗ Phủ ở Lỗi Dương bài 1
Văn chương lưu muôn đời, bậc thầy muôn đời
Bình sinh bái phục không lúc nào ngớt
Cây tùng cây bá ở Lỗi Dương, không biết ở nơi nào ?
Cá rồng trong bến thu, còn có chỗ để tưởng nhớ
Ở hai thời đại khác nhau, thương nhau, luống lơi lệ
Cùng khổ đến thế há phải bởi tại thơ hay?
Chứng bệnh lắc đầu ngày trước, bây giờ đã khỏi chưa?
Dưới địa phủ đừng để cho lũ quỉ cười.

Thơ văn ngàn thủa bậc thầy
Bình sinh bội phục lâu nay tôn sùng
Nào đâu tùng bách Lỗi Dương
Cá rồng thu lạnh nhớ thương đong đầy
Chạnh lòng nước mắt vắn dài
Cảnh nhà cùng quẩn vì tài làm thơ
Lắc đầu bệnh cũ hết chưa
Đừng cho dưới đất quỷ đùa ma trêu

Văn chương nghìn thủa bậc thiên tài
Bội phục lâu nay chẳng dám sai
Tùng bách Lỗi Dương giờ chẳng biết
Cá rồng thu bến vẫn thương đầy
Ở hai thời đại thương rơi lệ
Suốt một đời nghèo bởi chữ hay
Bệnh cũ lắc đầu giờ đã khỏi?
Quỷ ma dưới đất hết đùa dai

Nghìn thủa văn chương bậc đại tài
Bấy lâu bội phục chẳng hề sai
Lỗi Dương tùng bách nơi nào tá?
Rồng cá bến thu chỗ tưởng đầy
Thời đại hai nơi thương đổ lệ
Phận nghèo một kiếp lụy thơ hay
Lắc đầu bệnh cũ bây giờ khỏi?
Dưới đất quỷ ma hết chọc dai

62. Lỗi Dương Đỗ Thiếu Lăng mộ kỳ 2 

Mỗi độc nho quan đa ngộ thân 
Thiên niên nhất khốc Ðỗ Lăng nhân
Văn chương quang diệm thành hà dụng
Nam nữ thân ngâm bất khả văn
Cộng tiển thi danh sư bách thế
Ðộc bi dị vực ký cô phần
Biên chu giang thượng đa thu tứ
Trướng vọng Lỗi Dương nhật mộ vân.

耒陽杜少陵墓其二
每讀儒冠多誤身
天年一哭杜陵人
文章光燄成何用
男女呻吟不可聞
共羨詩名師百世
獨悲異域寄孤墳
扁舟江上多秋思
悵望耒陽日暮雲

Dịch nghĩa
Mộ Đỗ Phủ ở Lỗi Dương bài 2
Mỗi lần đọc câu "Mũ áo nhà nho làm lụy thân",
Lại khóc thương người đất Ðỗ Lăng nghìn năm trước.
Thơ vănngời sáng mà có ích gì,
Bầy con kêu đói sao đành lòng?
Ai cũng khen thơ thầy muôn thuở,
Riêng ta thương phần mộ cô đơn nơi đất khách.
Thuyền con trên sông đầy ý thu,
Buồn trông theo đám mây chiều Lỗi Dương.

Mũ nho thân lụy mỗi lần
Đọc thơ Đỗ Phủ hai hàng lệ rơi
Ích chi thi phú sáng ngời
Bầy con kêu đói một lời khư khư
Thơ chàng muôn thủa bậc sư
Nhớ thương nấm mộ âm u một mình
Gío thu chở khẳm thuyền tình
Lỗi Dương buồn ngắm lênh đênh mây chiều

Khi đọc áo nho khiến lụy thân
Thương người lại khóc Đỗ Lăng quân
Văn chương ngời sáng thành vô dụng
Trai gái đòi ăn vốn chẳng đành
Nức tiếng khen tài thơ sống mãi
Buồn lòng nhỏ lệ mộ cô đơn
Thuyền con trên sóng đầy thu ý
Sầu ngắm Lỗi Dương bóng chiều tàn


Không có nhận xét nào: